Vì sao Juventus lún sâu vào vũng lầy?

Sau thất bại 0-1 trước Lazio vào cuối tuần, Juventus đã sa thải huấn luyện viên Igor Tudor. Đáng chú ý, họ chưa có người thay thế ngay lập tức - các ứng viên được đồn đoán bao gồm cựu huấn luyện viên đội tuyển Italy Luciano Spalletti và Raffaele Palladino (người đã đưa Fiorentina lên vị trí thứ sáu mùa trước). Bất cứ ai tiếp quản cũng sẽ trở thành HLV chính thức thứ sáu trong sáu năm qua.
Vì sao Juventus lún sâu vào vũng lầy?- Ảnh 1.

Gánh nặng từ những quyết định tồi tệ trong quá khứ

Juventus là một ví dụ điển hình về những điều không nên làm, nhưng cũng là một lời nhắc nhở rằng những quyết định tồi tệ trong quá khứ gần luôn ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai, thu hẹp khả năng lựa chọn tối ưu của những người kế nhiệm. Động thái bổ nhiệm HLV tiếp theo của họ sẽ quyết định liệu họ sẽ tiếp tục đi sâu vào vòng xoáy sa sút, hay cuối cùng sẽ bắt đầu loại bỏ những "chất độc" đã tích tụ trong hệ thống suốt nhiều năm.

Tudor phải trả giá không chỉ cho những sai lầm của riêng mình, mà còn cho những sai lầm của những người đi trước. Không chỉ có HLV, mà tất cả mọi người, từ giám đốc thể thao đến giám đốc điều hành, đều phải chịu trách nhiệm ở nhiều mức độ khác nhau. Và, tất nhiên, cả nhiều cầu thủ nữa.

Tudor tiếp quản chiếc ghế tạm quyền vào tháng 3 năm ngoái, thay thế Thiago Motta (một lựa chọn khủng khiếp nhưng tại vị quá lâu). Nhiệm vụ của ông là đưa đội bóng vào top 4 Serie A, điều mà ông đã hoàn thành. Trong khi đó, Juventus dự định tìm ra giải pháp cho mùa giải 2025-26. Tuy nhiên, giám đốc thể thao Cristiano Giuntoli đã chia tay chưa đầy hai năm trong hợp đồng năm năm của mình. Người thay thế ông, Damien Comolli, tiếp quản ngay trước FIFA Club World Cup và đã quyết định giữ Tudor cho mùa giải tiếp theo.

Đại loại, Tudor được giữ lại vì không có đủ thời gian để tìm kiếm một HLV dài hạn. Ban đầu thì nghe có vẻ hợp lý nhưng nhìn lại, rõ ràng đó là một quyết định sai lầm, vì giờ đây, gần như là họ chỉ có năm hoặc sáu ngày (chứ không phải tuần) để tìm người .

Sau 8 trận tại Serie A , Juventus đang đứng ở vị trí thứ 8 với 12 điểm. Câu lạc bộ đang trải qua một chuỗi trận cực kỳ tệ hại, bao gồm việc không thắng 8 trận liên tiếp trên mọi đấu trường và thua 3 trận gần nhất (trước Como, Real Madrid và Lazio). Đáng báo động hơn, Juventus đã không ghi được bàn thắng nào trong 4 trận gần nhất trên mọi đấu trường.

Juventus đã nhận thất bại 0-2 trước Como , đánh dấu lần đầu tiên Como vượt qua Juventus ở giải VĐQG Italy kể từ năm 1952.

Vì sao Juventus lún sâu vào vũng lầy?- Ảnh 2.

Trì trệ chuyển nhượng: sự trừng phạt của quá khứ

Giám đốc Comolli và đội ngũ tuyển dụng của ông đã bắt tay vào công việc chuyển nhượng mùa hè, nhưng cánh tay họ bị trói buộc. Theo Transfermarkt, Juventus đã chi 137 triệu euro, một con số tưởng là lớn, nhưng trong đó đã hết 105.8 triệu chỉ là để mua đứt những cầu thủ đã có sẳn ở CLB theo dạng cho mượn: Chico Conceicao, Pierre Kalulu, Lloyd Kelly, Nico Gonzalez (sau đó ngay lập tức cho Atletico Madrid mượn) và Michele Di Gregorio. Trong hầu hết các trường hợp, Juve có nghĩa vụ phải mua đứt, và vì vậy, trên thực tế, họ hầu như chẳng chuyển nhượng gì cả. Đây là một trường hợp cổ điển về việc hiện tại bị đè nặng bởi những sai lầm trong quá khứ.

Comolli hoàn toàn có lý khi nói: "Tôi phải làm gì đây? Câu lạc bộ đã lỗ hơn nửa tỷ euro trong năm mùa giải qua. Những người đi trước đã đưa ra các quyết định và cam kết, và giờ tôi phải giải quyết hậu quả".

Sự kết hợp giữa COVID-19 và tư duy ngắn hạn đã dẫn đến những trò chơi sổ sách và mánh khóe "mua trước, trả sau" của các thỏa thuận cho mượn kèm nghĩa vụ mua, đang hạn chế nghiêm trọng câu lạc bộ ngay tại thời điểm này. Việc Filip Kostic, Daniele Rugani và Arek Milik (người chơi bóng lần cuối vào tháng 6-2024) vẫn còn trong đội hình đã nói lên tất cả.

Ngay cả trong những thương vụ chuyển nhượng ít ỏi có thể thực hiện, việc phân bổ nguồn lực của câu lạc bộ cũng rất đáng ngờ, đặc biệt là sự thiếu gắn kết với hệ thống của Tudor: Juventus đã ký hợp đồng với hai cầu thủ chạy cánh (Eden Zhegrova và João Mário) nhưng Tudor, người kiên quyết với hệ thống 3-4-2-1 của mình, lại không sử dụng họ thường xuyên. Rồi 2 tiền đạo được ký hợp đồng là Jonathan David (cầu thủ được trả lương cao thứ hai) và Loïs Openda chỉ có sáu lần đá chính và một bàn thắng chung. Với Dusan Vlahovic đã có sẵn, Tudor chỉ chơi một trung phong, khiến ba tiền đạo này chiếm khoảng 20% quỹ lương của Juve – một sự lãng phí tài nguyên khủng khiếp.

Vì sao Juventus lún sâu vào vũng lầy?- Ảnh 3.

Dư trước thì hụt sau, hệ thống của Tudor yêu cầu ba trung vệ, nhưng câu lạc bộ chỉ có năm người trong đội hình, mức tối thiểu cho một đội tham dự Champions League. Họ chiếm chưa đến 12% quỹ lương, mặc dù số lượng trung vệ trên sân nhiều gấp ba lần so với tiền đạo cắm.

Cuối cùng, Juve cũng mắc lỗi lớn trong việc quản lý các cầu thủ tự đào tạo. Trong 18 tháng qua, họ đã để Matìas Soule, Dean Huijsen, Koni De Winter, Moise Kean và Nicolo' Fagioli ra đi với tổng phí chuyển nhượng chưa đến 85 triệu euro. Giờ đây, giá trị chuyển nhượng của họ đã cao gấp hai lần rưỡi con số đó.

Liệu còn tồi tệ hơn không?

Chính bối cảnh đầy rẫy sai lầm này đã khiến những bước đi tiếp theo của Juve trở nên thú vị.

Họ có nhiều cầu thủ trẻ tài năng được ký hợp đồng dài hạn để xây dựng đội bóng: Kenan Yildiz (20 tuổi), David (25), Khephren Thuram (24), Conceicao (22), Andrea Cambiaso (25), Kalulu (25) – và có thể là Vlahovic (nếu anh đồng ý ở lại).

Tuy nhiên, sẽ cần thời gian để loại bỏ những "chất độc" từ các quyết định tồi tệ trong quá khứ ra khỏi hệ thống. Việc sa thải Igor Tudor và tìm kiếm HLV thứ sáu trong vòng 6 năm đã buộc Juventus phải đối diện với sự thật: họ cần một người sẵn sàng chấp nhận giai đoạn "tái thiết khổ sở" để thanh lọc những sai lầm tài chính và chiến lược trong quá khứ. Trong bối cảnh đó, HLV trẻ Raffaele Palladino (41 tuổi) nổi lên như một lựa chọn hợp lý hơn so với HLV kỳ cựu Luciano Spalletti (66 tuổi).

Ưu điểm lớn nhất của Palladino là khả năng tối ưu hóa tài nguyên và phát triển cầu thủ trẻ, điều đã được chứng minh qua việc đưa Fiorentina lên vị trí thứ 6 mùa trước. Phong cách chiến thuật ưa thích của ông, thường là 3-4-2-1 hoặc 3-4-3, lại có sự tương thích cao với cấu trúc đội hình hiện tại của Juventus. Nếu Palladino có thể phát huy tiềm năng các cầu thủ trẻ, ông sẽ giúp Juventus giải quyết được hai vấn đề cốt lõi: nâng cao giá trị cầu thủ để tạo nguồn vốn và xây dựng một bản sắc chơi bóng rõ ràng.

Tuy nhiên, rủi ro không hề nhỏ. Palladino sẽ phải đối mặt với áp lực danh tiếng khổng lồ tại Turin và thách thức quản lý phòng thay đồ đầy rẫy những hợp đồng lương cao.