
"Những trang báo lên tiếng cho tôi được đi học ngày ấy" - Ảnh: Tác giả cung cấp
Với tôi, dấu ấn đặc biệt đó chính là báo Tuổi Trẻ - người bạn đồng hành, là tấm gương sáng của tình cảm chân thành, của niềm tin và hy vọng đã giúp tôi vượt qua thử thách nghiệt ngã của cuộc đời, đạt được ước mơ của mình.
Không được đi học vì lý do lý lịch
Đầu những năm thập niên 1980, tôi cũng như những bạn trẻ khác, sống trong một gia đình nghèo khó ở một tỉnh miền Trung. Ước mơ của tôi đơn giản lắm: chỉ mong được vào học đại học để tiếp thu thêm kiến thức, để có thể mở rộng tầm mắt với ước mong thay đổi cuộc đời nghèo khó của mình.

Anh Nguyễn Mạnh Huy bây giờ
Nhưng cuộc sống không dễ dàng như mơ ước. Gia đình tôi gặp nhiều khó khăn, và lý lịch gia đình tôi vào thời đó là một trở ngại lớn để tôi có thể được đi học đại học.
Tôi đã cố gắng hết sức, thi đậu ba lần, nhưng không lần nào tôi có thể bước chân vào cánh cửa đại học.
Những khó khăn này cứ đeo đuổi tôi như một bóng tối dày đặc. Khi đó, một phần vì hoàn cảnh gia đình, phần khác vì những định kiến xã hội đã khiến ước mơ của tôi tưởng chừng như quá xa vời.
Lần cuối cùng, năm 1987, với ước mơ cháy bỏng được học đại học, tôi tiếp tục nỗ lực ôn bài dự thi lại và vẫn đủ điểm đậu.
Nhưng rồi dù thi đậu, dù đạt kết quả khá cao, số phận nghiệt ngã vẫn không cho tôi cơ hội để bước chân vào giảng đường.
Những quyết định từ phía ban tuyển sinh với cùng một câu trả lời vẫn như trước đây "Không được đi học vì lý do lý lịch" dường như đã lấy đi tất cả hy vọng của tôi. Tôi hụt hẫng, buồn, thất vọng và có cảm giác như bị bỏ rơi. Trong tâm trí tôi lúc đó chẳng còn gì ngoài nỗi chán nản và tuyệt vọng.
Tôi tưởng chừng như cuộc đời đã kết thúc. Tôi nghĩ là mình đã phải chấp nhận đứng ngoài cuộc chơi của cuộc sống, mất đi ước mơ lớn nhất của đời mình. Tuy nhiên trong cánh cửa cuộc đời vẫn còn ánh sáng le lói. Vận may đã mỉm cười với tôi qua những