Tôi vẫn nhớ rất rõ buổi chiều đầu tiên cầm cây vợt pickleball trên tay. Hôm đó, tôi đi cùng nhóm bạn thân, ai cũng vừa ngơ ngác vừa háo hức khi cùng nhau trải nghiệm một môn thể thao mới.
Chúng tôi đều là “newbie” (người mới – PV), chẳng ai biết cách cầm vợt đúng hay phải di chuyển ra sao cho hợp lý, chỉ biết cười rũ rượi mỗi khi đánh hụt bóng, vụt trúng người hay mắc lỗi trên sân. Cảm giác vui vẻ, gắn kết và thoải mái khiến tôi nghĩ rằng mình đã tìm được một thú vui mới.
Đặc biệt, việc được mặc những bộ đồ pickleball năng động, trẻ trung nhưng cũng rất xinh xắn mỗi lần đến sân cũng khiến tôi rất thích thú. Tôi chủ động tìm mua khá nhiều trang phục thi đấu, cố gắng mỗi lần ra sân lại xinh một kiểu khác cho đám bạn trầm trồ. Thế nhưng, niềm vui ấy không kéo dài lâu.

Liệu nhân vật chính có thể làm cách nào để thoát khỏi tình cản éo le của mình. (Ảnh minh họa bằng AI).
Sau một thời gian, mọi thứ dần thay đổi. Vài người trong nhóm bắt đầu tiến bộ rất nhanh. Họ vốn đã có nền tảng thể thao tốt, người từng chơi tennis, người đã biết đánh cầu lông, người thì đam mê bóng bàn. Họ nhanh nhẹn, phản xạ tốt, hiểu chiến thuật và ngày càng “lên tay”. Tôi vẫn đi tập đều, vẫn cố gắng, nhưng mỗi lần nhìn quả bóng bay qua mà không kịp đỡ, tôi lại thấy khoảng cách giữa mình và họ lớn hơn.
Rồi đến một ngày, tôi nhận ra sự khác biệt ấy không còn là vô hình nữa.
Khi chia đôi để đánh, không ai còn muốn ghép cặp với tôi. Cả đôi đối phương cũng tỏ ra ngần ngại. Có người nói đùa: “Thôi, để bạn ấy đánh trước đi, tụi mình chờ set sau cho căng”, có người im lặng, tránh ánh mắt của tôi khi xếp cặp. Ban đầu, tôi tự nhủ chắc họ chỉ vô tình thôi. Nhưng khi những lần “vô tình” ấy lặp đi lặp lại, tôi biết mình đang thật sự bị bỏ lại phía sau.
Tôi bắt đầu thấy sợ mỗi lần đến sân. Sợ cảm giác lạc lõng giữa nhóm bạn từng rất thân. Sợ tiếng cười nói sôi nổi không còn dành cho mình. Tôi thấy mình yếu kém, vụng về, và tệ hơn nữa: tôi dần thấy mình như người thừa trong đội. Điều này khiến tôi bị ám ảnh, cứ nhìn thấy cây vợt pickleball trong tủ đồ lại càng buồn thêm.
Nhiều đêm về, tôi tự hỏi: "Mình có nên dừng lại?". Có lẽ những người bạn của tôi cần nhiều trận đấu “căng” hơn, còn tôi… chỉ mãi là một newbie làm trận đấu của họ trở nên nhàm chán?
Lời khuyên của chuyên gia pickleball
“Pickleball là môn thể thao đang phát triển mạnh, dễ tiếp cận nên ngày càng trở thành nơi gắn kết các hội nhóm. Nhưng rất nhiều nhóm chơi rơi vào tình trạng như trên, khi trình độ các thành viên chênh lệch, niềm vui ban đầu dễ bị thay thế bằng sự so sánh và vô tình tạo ra khoảng cách.
Lời khuyên của tôi là: đừng vội bỏ cuộc. Nếu bạn thật sự yêu thích môn này, hãy tìm lớp cơ bản hoặc những nhóm có trình độ tương đồng hơn. Học thêm kỹ thuật, tập luyện thể lực, bạn sẽ thấy mình tiến bộ từng ngày. Pickleball không chỉ là chuyện thắng – thua, mà là nơi tìm niềm vui, gắn kết bạn bè”, một HLV pickleball tại Hà Nội chia sẻ với chúng tôi.
Trong thể thao, nền tảng thể chất của mỗi cá nhân sẽ tạo ra sự khác biệt cho từng người. Điều này sẽ càng thể hiện rõ khi cường độ rèn luyện của mỗi thành viên trong nhóm là khác nhau. Một người chăm chỉ tập luyện pickleball hàng ngày chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn người chỉ ra sân hàng tuần.
Để hóa giải vấn đề mà nhân vật gặp phải, việc tâm sự thẳng thắn với bạn bè là điều cần thiết. Với những người đã là bạn thân, tất cả hoàn toàn có thể cùng nhau chia sẻ và tìm cách tháo gỡ khúc mắc.
Những người bạn hoàn toàn có thể trở thành “người thầy”, trực tiếp hỗ trợ người chơi kém hơn để cải thiện kỹ năng. Điều này cũng sẽ giúp bầu không khí trong nhóm trở nên gắn kết lại, đặc biệt sau những phút giây lạc lõng mà nhân vật chính gặp phải.