Chuyện ít biết về nghề điều dưỡng đặc biệt và "toa thuốc chữa lành" trái tim tổn thương

Thấu hiểu, chia sẻ, nhẫn lại bằng cả tình yêu thương... chính là cách đang được các điều dưỡng nơi Bệnh viện Tâm thần Quảng Nam và Làng Hòa bình ở Tp.Đà Nẵng bền bỉ thực hiện như một toa thuốc điều trị mỗi ngày cho những bệnh nhân, những mảnh đời đặc biệt.


Điều dưỡng Dương Thị Ngọc, “người mẹ” của những đứa trẻ mồ côi ở Làng Hòa Bình Quảng Nam.

Chữa lành những tổn thương vô hình

Mỗi ngày, nơi các phòng bệnh của Bệnh viện Tâm thần Quảng Nam (Quảng Phú, Tp.Đà Nẵng), thạc sĩ Lý Chí Long (SN 1983, xã Duy Xuyên, Tp.Đà Nẵng), Điều dưỡng trưởng Khoa Cấp tính Nữ lại tỉ mỉ ghi chép tình trạng bệnh nhân. Thạc sĩ Long như thuộc từng đặc điểm, nét tính cách và cập nhật những chuyển biến mới của người bệnh.

Chuyện ít biết về nghề điều dưỡng đặc biệt và "toa thuốc chữa lành" trái tim tổn thương- Ảnh 1.

Thạc sĩ Lý Chí Long (bìa phải) được tuyên dương, khen thưởng với những đóng góp to lớn cho ngành điều dưỡng tại Bệnh viện Tâm thần Quảng Nam

Thấm thoát 20 năm nay, anh Long gắn bó với nghề điều dưỡng trong môi trường bệnh viện đặc thù này. “Ngày đầu bước vào bệnh viện, tôi thật sự sợ! Tiếng la hét, ánh mắt hoang mang của bệnh nhân khiến tôi mất ngủ nhiều đêm. Có lúc tôi đã nghĩ sẽ rời nghề”, anh Long nhớ lại. Tưởng chừng sự ám ảnh ban đầu này sẽ kéo điều dưỡng trẻ sang ngã rẽ khác. Nhưng rồi, cũng chính những người bệnh ấy đã níu chân anh ở lại.

Một ngày khoảng 20 năm trước, một bệnh nhân nam bị tâm thần phân liệt, lặng lẽ ngồi trong góc phòng bệnh viện, không nói, không giao tiếp. Điều dưỡng Long tìm cách tiếp cận để có thể tương tác với bệnh nhân. “Đó là sự kiên nhẫn, tôi nghĩ cứ ngồi gần, không nói gì cả để tìm sự đồng điệu, để bệnh nhân tin tưởng mình và có thể nói ra những điều đang suy nghĩ. Rồi một ngày anh ấy khẽ nói: “Anh có thể giúp em không?”. Đây chính là mấu chốt quan trọng để bắt mạch bệnh lý tinh thần của người bệnh. Câu nói đó khiến tôi nghẹn ngào. Tôi hiểu rằng, chân thành và kiên nhẫn là chìa khóa mở ra cánh cửa tâm hồn của họ”, anh Long kể.

Với anh Long, điều dưỡng tâm thần là nghề của sự lắng nghe và thấu cảm. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ nhỏ của bệnh nhân đều ẩn chứa tín hiệu cần được nhận biết và sẻ chia. “Chúng tôi không chỉ làm việc dựa trên bệnh lý, mà còn phải biết được những tổn thương sâu thẳm trong tâm hồn con người”, anh bộc bạch.

Những năm tháng miệt mài của người điều dưỡng trưởng ấy không chỉ dừng lại ở công việc chăm sóc. Anh còn cần mẫn với nghiên cứu khoa học, một hướng đi ít ai chọn trong ngành điều dưỡng tâm thần. Là chủ nhiệm đề tài “Đánh giá chất lượng cuộc sống của bệnh nhân tâm thần phân liệt” và là thành viên chính trong nhiều nghiên cứu khác, anh xem khoa học là cách để “hiểu sâu hơn về nghề, cải tiến quy trình chăm sóc và mang lại lợi ích thiết thực cho người bệnh".

Khi được hỏi điều gì khiến anh tự hào nhất sau hơn 20 năm gắn bó, anh Long chỉ cười hiền: "Là vì tôi đã không bỏ cuộc. Tôi chọn con đường này không vì nó dễ đi, mà vì nó đáng đi".

Bác sĩ Chrưm Thanh Vòm, Giám đốc Bệnh viện Tâm thần Quảng Nam, đánh giá, thạc sĩ Lý Chí Long là một trong những điều dưỡng tiêu biểu, luôn tận tâm với người bệnh và hết mình vì công việc. Anh không chỉ vững vàng về chuyên môn mà còn tích cực nghiên cứu, đóng góp nhiều sáng kiến có giá trị.

Người mẹ của những mảnh đời thiếu thốn

Bắt đầu một ngày làm việc quen thuộc tại Làng Hòa Bình Quảng Nam (xã Chiên Đàn, Tp.Đà Nẵng), điều dưỡng Dương Thị Ngọc (SN 1981, phường Quảng Phú, Tp.Đà Nẵng) gọi các con dậy, chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp, rồi đưa từng đứa đi học. Với 20 bé gái trong phòng, từ tuổi mẫu giáo đến trưởng thành, chị không chỉ là nhân viên chăm sóc trực tiếp, chị là mẹ.

Chuyện ít biết về nghề điều dưỡng đặc biệt và "toa thuốc chữa lành" trái tim tổn thương- Ảnh 2.

Chị Dương Thị Ngọc ân cần chăm sóc, chuẩn bị sách vở cho các con gái tại Làng Hòa Bình Quảng Nam, nơi chị được gọi bằng cái tên thân thương “mẹ Ngọc”.

Chị Ngọc đến với công việc này từ năm 2002, khi còn là một cô gái vừa ra trường với chuyên ngành kế toán. "Lúc đầu tôi nghĩ chỉ làm tạm thời, nhưng rồi tình thương của các con khiến tôi không thể rời đi", chị kể, giọng xúc động.

Trong căn phòng ấm cúng, các bé gọi chị là "mẹ Ngọc" bằng giọng trìu mến. Cô bé Lý Thị Ngọc Hiếu, 13 tuổi, chia sẻ: "Mẹ Ngọc lo cho con từ ăn ngủ, sách vở đến khi con bị ốm. Nhờ mẹ, con cảm thấy nơi này có tình cảm như một gia đình".

Chuyện ít biết về nghề điều dưỡng đặc biệt và "toa thuốc chữa lành" trái tim tổn thương- Ảnh 3.

Những đứa trẻ mồ côi ở Làng Hòa Bình Quảng Nam đang được lớn lên trong vòng tay yêu thương của các “mẹ” điều dưỡng, những người mang đến cho các em mái ấm của tình người.

Công việc của chị không chỉ là chăm sóc thể chất. Với những đứa trẻ dậy thì, chị phải làm bạn, làm người lắng nghe. “Có những lúc các con bướng bỉnh, giận dỗi, nhưng chỉ cần mình kiên nhẫn, phân tích nhẹ nhàng, các con sẽ hiểu. Các con thiếu tình thương, nên điều quan trọng nhất là phải yêu thương thật lòng”, chị Ngọc nói.

Dù không được đào tạo điều dưỡng từ đầu, nhưng khi làm việc tại đây, chị tiếp tục học thêm để nâng cao nghiệp vụ. “Điều dưỡng không chỉ là nghề, mà là cách để mình nuôi dưỡng tâm hồn. Tôi học để gắn bó với Làng Hòa Bình dài lâu và để hiểu con hơn, để chăm tốt cho các con tốt hơn”, chị tâm sự. 

Bộ Y tế tặng bằng khen 4 điều dưỡng cứu người trong vụ dùng dao tấn công 7 người ở Nghệ AnQuy định mã số, tiêu chuẩn chức danh nghề nghiệp điều dưỡng, hộ sinh, kỹ thuật y

Theo bà Đinh Thị Liễu, Phó Giám đốc Làng Hòa Bình Quảng Nam: “Hiện làng có 24 nhân viên chăm sóc trực tiếp, những điều dưỡng viên đặc biệt. Từ miếng ăn, giấc ngủ đến việc học hành, trưởng thành của các trường hợp được trợ giúp xã hội ở đây đều có bàn tay chăm chút của những điều dưỡng tận tụy, đầy trách nhiệm ấy. Họ chăm như lo cho người thân trong gia đình”.


Thuý Hiền